Ẩn mình sau những tán cây già cỗi là một dinh thự cổ kính theo phong cách Victoria Anh quốc. Tôi đứng trước cánh cổng sắt rỉ sét, nhìn về phía con đường lát sỏi dẫn đến ngôi nhà xa xăm kia. Dưới ánh nắng hè vàng rực, dinh thự hiện ra như một bức tranh sơn dầu cổ điển, với những đường nét kiến trúc tinh xảo và vẻ đẹp thanh lịch đã trải qua hàng thế kỷ thăng trầm.
Những bức tường gạch đỏ phủ đầy dây thường xuân, những ô cửa sổ cao vút với khung gỗ sơn trắng, và mái nhà dốc đen huyền - tất cả đều mang đậm phong cách kiến trúc thời Victoria, một thời đại của sự giàu có và quyền quý. Nhìn từ xa, ngôi nhà như một nhân chứng lặng lẽ của thời gian, đứng kiêu hãnh giữa khu vườn rộng lớn được chăm sóc tỉ mỉ.
Khu vườn xung quanh dinh thự là một kiệt tác nghệ thuật. Những bồn hoa đầy ắp hồng trắng, cúc vàng và oải hương tím tạo nên một bức tranh đầy sắc màu. Lối đi được viền bằng những bụi cây xén tỉa gọn gàng theo hình khối hình học, tạo cảm giác về một mê cung xanh rì mời gọi du khách khám phá. Xa xa là hàng thông già thẳng tắp, như những người lính canh gác trung thành cho dinh thự cổ kính này.
Mùa hè đã mang đến sức sống mãnh liệt cho khu vườn, nhưng có điều gì đó không thể giải thích được trong không khí. Tôi cảm nhận nó ngay từ khoảnh khắc bước qua cánh cổng - một cảm giác lạnh lẽo thoáng qua dù dưới ánh mặt trời chói chang. Tiếng chim hót vang vọng từ những tán cây, nhưng đâu đó vẫn có một sự yên lặng kỳ lạ, như thể thời gian đã ngưng đọng ở nơi này.
Càng đến gần dinh thự, cảm giác về một sự hiện diện vô hình càng trở nên rõ rệt. Dường như những chiếc rèm cửa sổ khẽ lay động dù không có gió, và tôi tưởng như mình thoáng thấy một bóng hình lướt qua sau ô cửa kính màu trên tầng hai. Nhiều người địa phương kể rằng, linh hồn của nữ chủ nhân đầu tiên vẫn còn lang thang trong những hành lang cổ kính, vẫn chăm sóc khu vườn yêu quý của bà mỗi đêm khuya.
Cảm giác huyền bí không hề giảm bớt khi tôi đứng trước cánh cửa gỗ sồi nặng nề với tay nắm đồng thau bị xỉn màu theo thời gian. Một điều kỳ lạ là mặc dù đã bị bỏ hoang nhiều năm, những đóa hoa trong khu vườn vẫn nở rộ, cỏ dại không mọc lấn át như người ta vẫn thường thấy ở những nơi không người chăm sóc. Như thể có bàn tay vô hình vẫn đang tỉ mẩn cắt tỉa, chăm bón cho khu vườn này.
Ánh nắng chiều dần nghiêng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên mặt tiền dinh thự, làm nổi bật những đường nét điêu khắc tinh xảo trên các trụ cột và gờ mái. Phong cách hàn lâm của kiến trúc Victoria được thể hiện qua từng chi tiết nhỏ nhất - từ những hoạ tiết hoa văn trên lan can ban công đến những bức tượng đá nhỏ nấp mình giữa những khóm hoa.
Tôi có cảm giác rằng dinh thự đang quan sát tôi, rằng mỗi ô cửa sổ là một con mắt đang dõi theo từng bước chân của kẻ xâm phạm này. Dường như ngôi nhà có linh hồn riêng, một linh hồn được hình thành từ tất cả những câu chuyện, niềm vui và nỗi buồn đã diễn ra trong những bức tường này qua nhiều thế hệ.
Khi hoàng hôn buông xuống, dinh thự như khoác lên mình một tấm áo choàng bí ẩn. Những bóng đen kéo dài trên mặt cỏ, và mặt tiền ngôi nhà chuyển sang màu cam đỏ dưới ánh tà dương. Đó là thời khắc mà ranh giới giữa hiện tại và quá khứ, giữa thực tại và hư ảo trở nên mờ nhạt. Trong không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà, tôi có thể tưởng tượng ra tiếng nhạc piano văng vẳng từ phòng khách lớn, tiếng trò chuyện rì rầm từ những bữa tiệc sang trọng của một thời đã qua.
Đứng đây, trước dinh thự Victoria cổ kính, tôi không khỏi suy ngẫm về dòng chảy của thời gian. Ngôi nhà này, với vẻ đẹp huyền bí và không gian như bước ra từ một bức tranh sơn dầu, là minh chứng cho một thời đại đã lùi xa vào dĩ vãng nhưng vẫn còn vương vấn trong hiện tại. Dù không còn những chủ nhân xưa, nhưng dường như linh hồn của họ vẫn hiện diện, vẫn chăm sóc và bảo vệ cho ngôi nhà này, như một lời nhắc nhở rằng quá khứ không bao giờ thực sự biến mất, mà chỉ chuyển hoá thành một phần của hiện tại theo những cách thức mà ta không thể lý giải.